Xin đừng hỏi con: ‘Bao giờ lấy vợ?’
blogradio.vn – Con trai của ba bề ngoài dù ít nói. Dù mạnh mẽ nhưng trong thâm tâm con lại là một đứa yếu đuối đến phát ghét. Con sợ hãi không dám nhìn vào mắt ba mà công khai giới tính. Chắc cả cuộc đời con cứ mãi chạy trốn ba nhỉ? Con sợ cảm giác về nhà, sợ cảm giác ngồi bên mâm cơm gia đình. Sợ nhìn vào ánh mắt của ba, sợ ai đó lại hỏi câu: “Bao giờ con lấy vợ?”
***
Giữa cái thành phố Sài Gòn rộng lớn này, con thấy mình nhỏ bé quá đỗi. Nhiều lúc trong cơn say ba gọi nói nhớ con mà con cầm lòng không đậu. Ba cứ trách sao con không gọi về nhà nhưng mỗi lần gọi về ba lại cứ hỏi: “Bao giờ con lấy vợ?”. Ba biết, mẹ biết, anh chị biết nhưng không ai chấp nhận sự thật để cả cuộc đời đứa con tội nghiệp của ba cứ mãi chạy trốn nơi phương xa này.
Con biết ba buồn nhưng lòng con cũng chẳng dễ chịu đâu. Ngày ba mẹ biết con không phải là đứa con trai như ba mẹ mong muốn. Gia đình mình như rơi vào địa ngục trần gian. Chị hai cứ ôm con khóc, cứ hỏi con như thế từ bao giờ? Con đã khóc như một đứa trẻ lên ba khi bị ai đó dành mất thứ đồ chơi mình yêu quý, chị cứ trách con sao không nói chị biết mà một mình ôm trong lòng, trách con không coi chị là chị hai nên chuyện gì cũng che giấu. Có lẽ hôm đó là hôm con như trút được gánh nặng suốt hai mươi ba năm dài đằng đằng con mang trên người ba ạ.
Ba biết không? Người ta làm con đau đến bao nhiêu con cũng không rơi nước mắt nhưng mỗi lần thấy người thân của mình khóc con lại cầm lòng không được. Con sợ cảm giác làm người con yêu thương phải thất vọng. Nhưng con không đủ khả năng để làm họ tự hào.
Nhiều lúc con thấy buồn cho thân phận một đứa như con. Từ nhỏ đến trường đã bị bạn bè xa lánh, trêu chọc, đến khi dậy thì biết mình thích con trai con rơi vào tuyệt vọng, cố giấu mình trong cái vỏ bọc cứng cáp mà bản thân con tự tạo. Con sợ lắm khi ba nhìn con với ánh mắt thất vọng. Sợ lắm khi nhìn hai hàng nước mắt mẹ tuôn rơi. Con cũng biết ba khóc trong bất lực khi nhìn đứa con ba nuôi lớn không như ba mong đợi nhưng nhìn ba mẹ buồn con cũng đâu có sướng vui gì đâu.
Con còn nhớ hoài lúc con bị người yêu đánh đến chảy máu. Ba cứ ngồi đằng sau ôm con rồi nói: “Không sao! Có ba đây!”. Tối hôm đó ba nằm cạnh con nhưng không khi nào ba chợp mắt. Lâu lâu ba lại bật đèn soi vết thương trên trán con rồi lại thở dài. Con cũng không ngủ được, không biết vì vết thương đau hay vì lòng con thấy áy náy nữa. Trong thâm tâm con luôn muốn làm ba mẹ tự hào nhưng cuộc đời con cứ phải làm ba mẹ khổ theo. Mỗi lần ai đó hỏi con khi nào có vợ, mẹ cứ cười: “Nó còn nhỏ ở vậy còn nuôi tôi”.
Con biết câu trả lời đó là giả dối. Con thấy mắt mẹ buồn mỗi khi ai đó cứ hỏi đi hỏi lại câu làm con đau. Ba với mẹ từng cãi nhau vì con. Mẹ thì ra sức bảo vệ con, ba thì ép con hứa phải có vợ. Những lúc đó con đều trốn một góc mà khóc, khóc cho cạn nước mắt để không thể khóc nữa, con trai của ba bề ngoài dù ít nói,
Dù mạnh mẽ nhưng trong thâm tâm con lại là một đứa yếu đuối đến phát ghét. Con sợ hãi không dám nhìn vào mắt ba mà công khai giới tính. Chắc cả cuộc đời con cứ mãi chạy trốn ba nhỉ? Con sợ cảm giác về nhà, sợ cảm giác ngồi bên mâm cơm gia đình. Sợ nhìn vào ánh mắt của ba, sợ ai đó lại hỏi câu: “Bao giờ con lấy vợ?”….
Con cũng từng nghỉ hay là mình cứ cưới một ai đó, sinh con. Rồi cứ tiếp tục làm người giả dối đến hết cuộc đời này cho ba mẹ được vui nhưng con làm không được. Con không muốn người con gái nào đó phải lấy một người như con, con cũng không đủ mạnh mẽ để che chở cho ai đó đến hết cuộc đời. Ba à! Con thật sự mệt mỏi rồi, những lúc thế này có lẽ nhà là nơi họ tìm về. Nhưng đối với con, con không thể về nữa, ba thương con thì đừng đẩy con ra xa nữa!
© Nguyễn Việt Lực – blogradio.vn