Chỉ yêu mà không cưới có được không?
endfa.vn – “Tình yêu chỉ đẹp khi cả hai chưa bước chung vào một mái nhà. Còn một khi đã lấy nhau rồi thì sẽ không còn thời gian để mà vun đắp tình yêu, bởi khi đó sẽ có muôn vàn chuyện phải lo”. Người bạn thân của tôi nói với tôi như thế. Cô ấy có một tình yêu thật đẹp mà bao người mơ ước. Thế nhưng đến khi kết hôn. Cô ấy mới nhận ra rằng hôn nhân không hề như những gì người ta vẫn tưởng tượng. Nó khác xa và thậm chí cô thấy mình không hạnh phúc.
Đó là một buổi sáng đầu mùa, cơn mưa bất chợt ghé đến từ lúc nào không hay. Cả đêm hôm qua tôi đã không thể yên giấc vì những dòng suy nghĩ cứ chạy tứ tung khắp tâm trí. Tôi có một người bạn học cũ đã lâu rồi không còn liên lạc. Cho đến một ngày tôi tìm thấy người bạn đó trên Facebook. Người bạn đó đã lấy chồng và giờ thì cả hai đã đường ai nấy đi dù đã cùng nhau có một đứa con. Trên dòng thời gian bạn ấy hầu như chỉ là những dòng trạng thái buồn bã, than trách người đàn ông phụ tình.
Cũng mới gần đây thôi người bạn thân nhất của tôi cũng mới sinh đứa con đầu lòng. Kể từ ngày bạn ấy bước vào ngưỡng cửa hôn nhân mọi thứ dường như bắt đầu thay đổi. Có lẽ bởi hôn nhân và tình yêu là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau dù cho hôn nhân luôn là điểm đích mà mọi cặp đôi đang yêu nhau đều hướng tới.
Yêu thì phải cưới thôi, đó là điều mà những ai đang yêu thường hay nói với tôi. Tôi nghĩ điều đó đúng nhưng đâu phải hôn nhân lúc nào cũng là một cái kết đẹp cho tình yêu. Sau khi chứng kiến những cuộc hôn nhân đổ vỡ của khá nhiều người quanh mình. Thì bản thân tôi chợt nghĩ hôn nhân có khác nào nơi để chôn vui tình yêu đâu.
“Tình yêu chỉ đẹp khi cả hai chưa bước chung vào một mái nhà. Còn một khi đã lấy nhau rồi thì sẽ không còn thời gian để mà vun đắp tình yêu, bởi khi đó sẽ có muôn vàn chuyện phải lo”. Người bạn thân của tôi nói với tôi như thế. Cô ấy có một tình yêu thật đẹp mà bao người mơ ước. Thế nhưng đến khi kết hôn, cô ấy mới nhận ra rằng hôn nhân không hề như những gì người ta vẫn tưởng tượng. Nó khác xa và thậm chí cô thấy mình không hạnh phúc.
Khi yêu là chuyện của hai người, có thể ngọt ngào, nồng thắm hay hờn ghen, buồn khổ. Nhưng khi đã cưới nhau thì đó là chuyện liên quan đến nhiều người, nhiều thế hệ của gia đình đôi bên. Bất cứ khi có chuyện gì, dù chỉ là hờn ghen nhỏ nhặt cũng sẽ ảnh hưởng đến nhiều người.
Với một cô nàng thích sự tự do phóng khoáng như tôi thì việc cưới xin thật sự chẳng khác nào một chiếc còng số tám vô hình. Tôi thường nghe nhiều về những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu, điều ấy khiến tôi chỉ muốn khép mình lại với hôn nhân, mà chỉ muốn bay bổng với tình yêu thôi.
“Hay mình cưới nhau đi!” – Hiếu dạo gần đây hay gợi nhắc về chuyện ấy. Có vẻ như ở cái ngưỡng lưng chừng của tình yêu. Khi mà chúng tôi không còn yêu nhau một cách mãnh liệt đến bất chấp tất cả nữa mà chỉ có thể trao nhau sự bình yên thì nó lại khiến con người ta bất an. Giống như bản thân đang đứng giữa một quả đồi, chỉ cần sơ sẩy chút là sẽ tụt dốc không phanh. Nhất là khi bây giờ vì cả hai đều bận rộn nên ít cho thời gian dành cho nhau.
Tôi hiểu vì sao anh lại nói về chuyện đó. Chính tôi cũng có đôi lần nghĩ đến việc tiến tới hôn nhân, nghĩ đến cái viễn cảnh sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới. Đó là viễn cảnh mà mọi cô gái đều mơ ước, nhưng để thực hiện ngay thời điểm này là còn quá sớm.
Nhưng chúng tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn quá trẻ để nói về hôn nhân. Ngay từ đầu khi mới yêu chúng tôi đều đã nói rõ quan điểm với nhau. Và cũng nhận được sự đồng tình từ hai phía sẽ chỉ nghĩ đến hôn nhân khi cả hai ít nhất đã qua tuổi hai mươi lăm.
Bầu trời trắng xóa một màu mưa, khiến cho niềm nhớ trong tôi dâng lên đầy mãnh liệt. Đôi khi chính niềm nhớ ấy khiến cho tôi đôi lần muốn cùng người tôi yêu bước đến hôn nhân. Chỉ là dù có sao thì chăng nữa thì chỉ dừng ở mức yêu vẫn là mức an toàn nhất cho cả hai bây giờ.Tôi thoáng nghe tiếng gào thét từ con tim. Tôi hiểu vì sao lại thế. Nhiều lần trái tim tôi cứ thủ thỉ rằng hãy cưới nhau đi. Và rồi lý trí lại níu hết những điều đó. Sau cùng chỉ còn lại ngổn ngang niềm thương nhớ và nỗi sợ tình yêu lụi tàn.
“Hôn nhân không phải là phép thử tốt cho tình yêu. Đừng cưới chỉ vì yêu nhau thôi”. Tôi nhìn về phía xa và trong mơ hồ thoáng nhớ lại lời mà người bạn thân từng nói với mình.
Mưa rả rích rơi xuống làm cho lòng ngổn ngang những ưu phiền. Ở cái tuổi hai mươi hai, cha mẹ bắt đầu thúc dục tôi về chuyện cưới xin. Mặc dù ở cái tuổi này tôi thấy mình còn đang quá trẻ. Có thể cha mẹ tôi cứ nhắc hoài là bởi xung quanh tôi hầu như ai cũng lập gia đình sớm. Có những người còn rất trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi chỉ vì tiếng gọi của trái tim mà bước tới hôn nhân. Cũng chính từ đó, họ chôn vùi chính tuổi trẻ của mình.
Hôn nhân đôi khi lại chính là một nấm mồ chôn cất tình yêu. Rất nhiều người than vãn rằng khi cưới rồi họ không còn tìm thấy được niềm yêu trong nhau nữa.
Đến chiều trời đã ngớt hẳn cơn mưa. Tôi khoác trên mình chiếc áo mang màu yêu thương. Đi dọc quanh con đường nhỏ rồi tạt vào một quán cà phê.
Hiếu từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn ở vị trí mà chúng tôi hay chọn ngồi. Trước mắt anh ly cà phê còn nghi ngút khói phả vào không gian. Giai điệu của ca khúc Kiss while your lips are still red vang lên khiến cho con tim tôi như có chút nắng hồng mới chạm tới. Tôi gọi một ly cà phê sữa, đó là thức uống mà tôi thích. Vị đắng hòa cùng với vị ngọt giống hệt với hương vị của tình yêu và tôi thích điều đó.
“Nếu chúng ta sẽ chỉ dừng ở mức yêu mà không tiến tới hôn nhân thì sao?”
“Nghe có vẻ thú vị đó.”
“Nhưng em chắc chắn rằng anh sẽ không vui vì điều ấy.”
“Đương nhiên! Chẳng có ai yêu một ai đó lại không muốn sau này sẽ tiến tới hôn nhân.”
“Chúng ta sẽ kết hôn ở một thời điểm nào đó trong tương lai, khi cả hai đã sẵn sàng.”
“Có lẽ.”
Tình yêu của chúng tôi như con thuyền lênh đênh giữa dòng. Đôi khi chỉ muốn tấp vào bờ để tránh giông bão. Chỉ là tôi nghĩ nếu có tấp vào bờ rồi liệu rằng có an toàn? Có lẽ là không, bởi rõ ràng có rất nhiều con thuyền tấp vào bờ rồi cũng bị giông bão tạt qua đến hoang tàn. Không gian giữa chúng tôi lặng im đến lạ thường. Tôi với anh chỉ nhìn nhau mà không nói lời nào cho đến khi ly cà phê đã tan hết đá. Chúng tôi rời đi khi những bình yên trong lòng bắt đầu nổi sóng.
Có lẽ sau cuộc gặp gỡ này Hiếu sẽ phải suy nghĩ và cân nhắc thêm về mối quan hệ của chúng tôi. Thứ anh cần luôn là một mái ấm có tôi, có cả anh và cả những đứa con xinh xắn. Anh luôn chờ đợi điều đó. Còn tôi bắt đầu thấy lo sợ, sợ rằng chính những ích kỷ của bản thân sẽ đẩy anh ra xa mình. Và tôi thấy lòng mình trống rỗng.
Khi cả thành phố đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tôi nhận được tin nhắn từ Hiếu.
“Anh sẽ chờ em! Chỉ cần em luôn ở bên anh là được.”
“Em sẽ luôn như thế.” Tôi gõ từng chữ một rồi gửi đi.
Dòng tin nhắn ấy đã khiến trái tim tôi như được sưởi ấm. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Trên đời này đâu phải ai cũng đủ lòng tin để chờ đợi một người đâu. Kể từ ngày trái tim chúng tôi lạc về phía nhau. Dường như đối phương đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu cho cuộc đời của chính mình.
Một ngày của tôi kết thúc khi lòng đã được lấp đầy bằng niềm yêu dịu dàng. Giấc ngủ ùa đến khiến tôi không thể chối từ. Hai đôi mắt nhắm lại, cánh cửa của những giấc mơ mở ra. Trong những cánh cửa ấy có tôi và cả anh nữa. Chúng tôi nắm tay nhau đi trên một con đường dài. Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi, đi đến chân trời mang tên hạnh phúc.
Tịnh Y – blogradio